Trở thành niềm kiêu ngạo của cờ vây toàn bộ Thiên Triều!
Nhưng mà, vào mấy năm trước, Lý Thương Ngô lại gặp phải thất bại lớn nhất trong sự nghiệp cờ vây của bản thân mình, ông ấy đánh cờ với một người mới của nước Bổng Tử, được mệnh danh là quỷ tài trong lịch sử của cờ vậy, thế mà lại thảm bại với tỷ số 3-0!
Hơn nữa, ván nào cũng đều là đánh đến giữa, thì đã bị giết đến không còn mảnh giáp!
Có thể nhìn ra được, đối với trận thi đấu thách thức này, nước Bổng Tử đã sớm có âm mưu, bởi vì sau khi Lý Thương Ngô thảm bại, tuyên truyền của nước Bổng Tử đã tràn ngập khắp nơi.
“Kỳ thủ cờ vây số một Trung Quốc thảm bại, Lý Thế Thạch giành ngôi vị số một thé giới!”
“Luận nguồn gốc và sự phát triển của cờ vây”
“Cờ vây, là quốc túy của nước Bổng Tử ta! Trung Quốc, đạo văn không biết xấu hổ!”
“Chuyên gia bình luận vì sao người được gọi là tuyển thủ cờ vây số một của Trung Quốc, thế mà lại không đấu lại được thiếu tướng Lý Thế Thạch của nước ta, bởi vì vốn dĩ cờ vây chính là quốc túy của nước ta, người nước ngoài, chỉ là học được một chút lông tóc mà thôi!”
Vô số truyền thông của nước Bổng Tử, tràn ngập lời khen tán thưởng đối với Lý Thế Thạch, đồng thời cũng không ngừng hắt nước bẩn vào giới cờ vây Trung Quốc, cái gì mà giới cờ vây Trung Quốc sau này không có người kế vị, cái gọi là người đứng đầu thế giới chẳng qua cũng chỉ như thế, chẳng qua chỉ là người khác lừa người quá khen.
Đương nhiên, chuyện khiến cho Lý Thương Ngô khó chấp nhận nhất chính là, trải qua lần thắng lợi này, những người dân của nước Bổng Tử vô sỉ, thế mà lại ngang nhiên đường hoàng coi tinh hoa văn hóa cờ vây đã được truyền thừa ở Trung Quốc hơn bốn ngàn năm trở thành văn hóa quốc túy của quốc gia mình!
Thế mà lại muốn đặt phát minh và lịch sử cờ vây, lên đầu nước Bổng Tử của bọn họ! Đây là biểu hiện của sự cuồng vọng và ăn cướp cao nhất, đủ để khiến cho mỗi một người dân Trung Quốc có lương tâm đều phải vô cùng tức giận!
Nhưng mà, sự thắng lợi mạnh mẽ của Lý Thế Thạch, phảng phất như đã mang đến cho những người dân của nước Bổng Tử này dũng khí vô cùng vô tận, khiến cho những nước bạn của Trung Quốc lòng đầy căm phẫn, ở trên mạng thường xuyên bị đám người dân vô sỉ của nước Bổng Tử này bắt bẻ nói cho không nói lên lời!
Cho dù bạn trích dẫn kinh điển, nói rõ rõ từng chi tiết một về lịch sử bắt đầu của cờ vậy với người ta, người ta cũng coi như không nghe thấy, hơn nữa sẽ chỉ trả lời bạn một câu, cờ vây Trung Quốc ngươi lợi hại như thế, các ngươi thắng chúng ta đi?
Không thắng được chúng ta, đủ để thấy được các ngươi là đang nói dối, không đúng sự thật! Đến đây, dùng thực lực chứng minh đi!
Đúng thật là không biết xấu hổ!
Nhưng không có cách nào cả, thua chính là thua, người thắng lợi có được tất cả, người thua không có gì hết, từ xưa đến nay, vẫn luôn là như thế!
Trong cơn tức giận, Lý Thương Ngô chính thức đưa ra chiến thư với giới cờ vây nước Bổng Tử, ông ấy muốn lại lần nữa đấu một trận với Lý Thế Thạch, quyết định thắng thua!
Mà lần thách đấu này, bởi vì đã có lần trước làm nền, càng là bị tuyên truyền thổi phồng rộng rãi, có thể nói, nếu như lần thách đấu này, Lý Thương Ngô thua, vậy thì ông ấy sẽ trở thành tội nhân của giới cờ vây Thiên Triều!
Mà chuyện này, cũng tuyệt đối trở thành chuyện nhục nhã nhất trong lịch sử của cờ vây Thiên Triều!
Bây giờ, khoảng cách đến thời gian Lý Thương Ngô đấu lần nữa với Lý Thế Thạch chỉ còn không đến ba ngày, mà Lý Thương Ngô vẫn như trước không suy nghĩ ra được biện pháp này hay để phá vỡ cục diện.
Tuy Lý Thương Ngô rất tức giận, nhưng mà ông ấy cũng không thể không thừa nhận, kỳ nghệ của Lý Thế Thạch thật sự quá mạnh, giống như là căn bản không có bất kỳ chỗ hở và sơ suất nào vậy.
Hắn giống như một người đánh cờ sẽ không phạm bất kỳ sai lầm nào, mỗi lần ra tay, đều sẽ khiến cho ngươi không bắt được bất kỳ cơ hội nào.
Mà điều này, cũng là điểm khiến cho Lý Thương Ngô cảm thấy tuyệt vọng, cao thủ giao đấu, chính là thu đấu ai mắc lỗi ít hơn, đối phương căn bản không phạm lỗi, ván cờ này còn thắng như thế nào?
Trầm tư suy nghĩ nhiều ngày không có kết quả, Lý Thương Ngô thở dài một tiếng, đi ra khỏi cửa nhà.
Ông có một thói quen, mỗi khi gặp phải chuyện gì nghĩ không thông, hoặc là ván cờ không có cách giải, ông đều sẽ một mình đi ra ngoài, đến hiệu sách dạo một chút, đọc một chút sách, giải tỏa tâm tình bức bối của mình.
Mà lần này, ông càng là ma sui quỷ khiến đi đến một hiệu sách hẻo lánh của Ngô Nhàn.
Sau khi đi vào hiệu sách, Lý Thương Ngô bước đi lang thang không hề có mục đích, thỉnh thoảng sẽ cầm một quyển sách lên, tùy tiện liếc đọc một chút, thật ra, những hành động này chỉ là thói quen đã hình thành trong tiềm thức của ông mà thôi.